Gửi một chút ấm áp nhé. Pako ơi!!!
Mưa!!!...lạnh quá không biết bây giờ những người dân A.lưới đang làm gì nhỉ? Những ánh mắt trẻ thơ có run rẩy nữa không ? Cái lạnh cắt da cắt thịt vậy mà những thiên thần nhỏ bé chỉ khoác trên mình chiếc áo mỏng manh….
Sau chương trình tình nguyện tại xã Đông Sơn, Huyện A Lưới, Tỉnh Thừa Thiên Huế, mọi người trong CLB khi gặp nhau đều nhắc đến, ai cũng bảo nhớ người dân trên đó quá, yêu Pako rồi…..
Nhớ quá Pako ơi! Nơi ấy có lạnh lắm không? Gửi một chút ấm áp nhé.
Hành trình tình nguyện vào ngày đầu năm mới bắt đầu khi chúng tôi đặt chân vào UBND xã Đông Sơn, Huyện A Lưới, Tỉnh Thừa Thiên Huế. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi do đi đường, bước vào UBND một cách chậm chạp tôi bắt gặp những ánh mắt ngơ ngác của những đứa trẻ Pako, mỉm cười, và một nụ cười đáp lại e dè mang chút sợ hãi.
Khi bắt đầu đặt chân lên mảnh đất này cảm nhận đầu tiên của tôi: “ở đây đẹp và trong lành quá”. Tôi bắt đầu tận hưởng cái không khí trong lành cảm nhận một cách nhẹ nhàng như sợ rằng tất cả sẽ biến mất. Con đường đi vào UBND xã Đông sơn là một con đường nhỏ chỉ bằng một cái kiệt của một con đường ở thành phố Đà nẵng nơi cả đoàn chúng tôi đang học. Cảm nhận lần thứ 2 “ chắc xã này nghèo lắm” dây điện nhiều nhưng không có một cái cột điện nào cả ? chỉ được nâng lên bằng những chiếc que cắm ở hai bên đường. Xe chúng tôi đi qua chốc chốc cứ phải dừng lại để nâng dây điện lên cao cho xe đi qua, những ngôi nhà lác đác được lợp bởi những tấm tôn đã rỉ màu theo thời gian, người dân và những đứa trẻ hình như mặc không đủ ấm so với thời tiết ở đây theo như tôi nghĩ.
Sau khi đã sắp xếp đồ đạc vào UBND xã tôi được gặp gỡ với anh Điệp- Đoàn xã Đông sơn và được biết rằng ở đây chủ yếu là người dân tộc Pako, chỉ có 4 hộ gia đình người kinh, người dân ở đây rất nghèo, công việc chủ yếu là trồng rừng, trồng lúa, nuôi con trâu, con bò để phục vụ cho công việc hàng ngày. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao trong mỗi ngôi nhà của người dân ở đây đều có một tấm ảnh Bác , “dân tộc Pako, con cháu Bác Hồ”. Tôi lại nhen nhóm trong mình một niềm tin “mình sẽ làm một điều gì đó dù là nhỏ thôi cho người dân ở đây”.
Công việc đầu tiên được bắt đầu vào lúc 2h chiều, làm một con đường kết nối đến một ngôi nhà. Khi đến nơi cảm nhận thứ 3 của tôi “người dân ở đây nhiệt tình, thân thiện”, tất cả đã tập trung để cùng chúng tôi làm việc. Với tất cả nhiệt huyết của thanh niên 45 thành viên của CLB đều cố gắng hoàn thành công việc của mình. Những cô gái, chàng trai Pako dạy cho chúng tôi tiếng bản địa của họ, nghe lạ lắm, ai cũng thích thú…khoảng cách đã được rút gần lại, mọi mệt nhọc được xua đi bởi những nụ cười. Tôi được tiếp xúc với bác Tươi là “chủ nhân” của con đường chúng tôi đang làm, nhìn vào ngôi nhà của bác tôi không nghĩ đó là một căn nhà, con đường dẫn vào nhà bác là một bờ ruộng nhỏ. Bac Tươi tâm sự: “Con đường này chỉ là tạm thời thôi, sau này sẽ làm cái cổng ở đây, lấp chổ đất này để xe có thể vào được nhưng cũng phải có sự giúp đỡ nữa cháu ạ” ánh mắt của bác xa xăm, tôi biết rằng chắc sẽ rất lâu nữa con đường mà bác Tươi đang nghĩ đến mới thành hiện thực vì ngay chính cả ngôi nhà của bác đang ở vẫn còn đang dang dở. Khi con đường được hoàn thành cái cảm giác hạnh phúc trong tôi tràn ngập và chắc chắn rằng mọi người đều có chung cái cảm xúc đó. Tôi tự đặt tên cho con đường là “con đường tình yêu” con đường mang tất cả tình yêu thương của chúng tôi dành cho người dân ở đây.
Chiều tối chúng tôi lại bắt đầu chuẩn bị cho đêm diễn giao lưu văn nghệ và tặng quà tối nay. Theo kế hoạch chương trình 7h mới bắt đầu vậy mà khi chúng tôi đi về đã có lác đác người dân ngồi ở đây. Chương trình giao lưu thành công ngoài sự mong đợi của chúng tôi, người dân ở đây rất yêu văn nghệ, hát rất hay, rất nhiệt tình, tất cả như hòa vào làm một xua tan đi cái lạnh của rừng núi, cảm nhận được sự ấm áp từ những bàn tay nắm lấy bàn tay. Những ánh mắt yêu thương, những lời ca tiếng hát đã kết nối những trái tim đồng cảm, không phân biệt giữa mọi người. Tôi biết rằng trong lòng những người dân Pako ở đây, những người dân ở sát biên giới Viêt-Lào này đều tin tưởng rằng đất nước Việt Nam là của nhân dân Việt Nam, dân tộc Pako là con cháu Bác Hồ sẽ cùng đoàn kết với 54 dân tộc khác trên mảnh đất hình chữ S này, cùng nhau xây dựng đất nước vững mạnh. Tôi cảm nhận được sự ấm áp trong ánh mắt của mọi người, cảm nhận được tình yêu thương của tất cả mọi người dành cho nhau khi bài hát “khúc yêu thương” vang lên.
Sáng tôi dậy sớm hơn thường lệ vì cái lạnh ở đây khiến tôi không thể ngủ được, không biết rằng những đứa trẻ có đủ ấm để ngủ ngon không??? Đi dạo một vòng quanh UBND xã cảm nhận cái lạnh thấm tận xương, cảm nhận cái không khí trong lành mà ở thành phố nơi tôi đang học không thể có được. Sau khi ăn sáng đoàn chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình thăm và tặng quà cho những người dân ở đây. Màu áo xanh tình nguyện nổi bât giữa màu xanh của núi rừng, những tiếng cười, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt của tất cả thành viên khi tặng quà cho các em nhỏ, cho một gia đình trên cuộc hành trình. Hình ảnh này chắc không ai có thể quên được, gặp người dân ai cũng bảo “chương trình giao lưu văn nghệ lúc tối hay lắm”, niềm vui lại được nhân đôi trong tôi.
Kết thúc một buổi sáng đi thăm và tặng quà chúng tôi lại trở về UBND để sắp xếp đồ đạc chuẩn bị kết thúc hành trình tình nguyện đầu năm mới. Một chút nuối tiếc trong tôi vì thấy thời gian ít quá mình chưa làm gì được nhiều cho người dân ở đây, nhưng rồi cũng tự nhủ với lòng mình 2 ngày như vậy cũng tốt rồi. Những đứa trẻ bắt đầu quấn quýt lấy chúng tôi như không muốn rời xa, nhất là Hương người đã dạy cho chúng những bài hát, những bài múa, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má của chúng, mắt tôi cay cay, một đứa bé chạy lạy ôm lấy tôi, là đứa bé tôi đã tặng nó chiếc khăn màu xám:
- - Chị ơi! Chị tên gì vậy
- - Uhm chị tên thủy
- - Em cảm ơn chị nhé, chị ơi cho em địa chỉ hôm nào em viết thư cho các anh chị, không biết có gặp lại các anh các chị nữa không.
Nó nói mà 2 hàng nước mắt lăn dài, tôi cảm nhận được hơi ấm từ nó, ôm chặt nó hơn:
- - Thôi đừng khóc nữa nhóc, có dịp anh chị sẽ về thăm các em nữa, nhớ chăm chỉ học hành nhé!!!
Niềm vui trong tôi lại nhân lên, cảm giác như đây là gia đình của mình, quê hương của mình vậy, ấm áp lạ kì. Rồi cuối cùng chúng tôi cũng phải chia tay với người dân Pako với mảnh đất trong lành đầy sương này để trở về với cuộc sống nhộp nhịp, bận rộn ở thành phố. Khi chiếc xe lăn bánh là khi chúng tôi ngoái đầu lại tạm biệt tất cả mọi người, những cánh tay nhỏ bé vẫy chào, những giọt nước mắt vẫn lăn dài. Tôi biết ở nơi đây chúng tôi đã in dấu lại một kí ức đẹp trong lòng mỗi người dân X. Đông Sơn và mỗi người chúng tôi đều có những khoảnh khắc không thể nào quên. Trên đường về ai cũng chìm vào giấc ngủ vì thấm mệt nhưng bù lại môi ai cũng nở một nụ cười và tôi cũng vậy cũng đang suy nghĩ về những khoảnh khắc đáng nhớ của 2 ngày vừa qua, bất chợt anh Vĩ – chủ nhiệm CLB đưa cho tôi điện thoại của anh, tôi cầm là tin nhắn của anh Điệp bên đoàn xã Đông Sơn : “Đoàn đã về đến Đà nẵng chưa anh, em rất cảm ơn anh và CLBSV tình nguyện đã quan tâm giúp đỡ xã em, có gì sơ suất anh và các bạn thông cảm bỏ qua cho em và người dân trên này nhé, sang năm mới chúc anh và các bạn mạnh khỏe và học tập tốt,”. Tôi mỉm cười hạnh phúc, vậy là chúng tôi đã làm được “kết nối – sẻ chia ”, một cái tết ấm áp cho người dân xã Đông Sơn, cái tết trọn vẹn và đáng nhớ cho riêng tôi.