Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
02/03/2011 23:03 # 1
anh2bmw
Cấp độ: 48 - Kỹ năng: 44

Kinh nghiệm: 255/480 (53%)
Kĩ năng: 408/440 (93%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 11535
Được cảm ơn: 9868
Giọt nước mắt cho cụ…


 

Giọt nước mắt cho cụ…

 

Sáng nay anh khóc… chuyện anh khóc thì chẳng có gì là lạ, anh có thể khóc ngay khi xem một đoạn clip buồn bã, có thể khóc ngay khi nghe một câu chuyện cảm động, khóc khi nhìn thấy người anh yêu đi chơi với người yêu và ti tỉ lý do khác! Người ta bảo anh lạc quan, cứng rắn, mạnh mẽ… nhưng hơn ai hết anh biết anh đa sầu đa cảm còn hơn mấy bác xích lô đêm nào cũng nghe nhạc Ngọc Sơn rồi than cho phận mình, phận người… được cái anh khôn ranh lắm, anh chẳng bao giờ rơi nước mắt trước mặt người khác đâu… hoặc giả có một khi nào đó mắt anh cay cay, nước mắt trào ra, anh lập tức há mồm giả vờ ngáp một cái dài dài rồi lấp liếm “Buồn ngủ chảy cả nước mắt…” … may mà anh khôn…

Cơ mà sáng nay anh khóc vì một chuyện lạ… không phải khóc vì cái chuyện tình duyên đang rối tung lên và mất giá như đồng tiền Việt của anh, cũng không phải vì cãi cọ nhau với gia đình, nói chung là không có một lý do nào đáng phải khóc… Sáng nay anh khóc vì một con rùa!

Sinh ra và lớn lên ở 2 tỉnh nghèo nhất nhì VN thuộc dải đất miền trung chó ăn đá gà ăn sỏi, người ăn cả chó lẫn gà, từ cái hồi quần đang còn thủng mấy lỗ lộ hết cả “hàng nóng” anh đã biết ê a đọc cái truyện mà trong đó con rùa ngậm thanh kiếm đưa cho ông Lê Lợi, rồi đến khi ông ý lên làm vua thì lại đòi lại… lúc đó anh nghĩ con rùa rõ ki bo!

Cái năm anh biết nhớ, anh biết thế nào là Hà Nội, thế nào là Thủ Đô 1000 năm quăng quật – ấy là anh nghe lóm bác anh nói chuyện rồi khoe với bạn bè thế. Năm đó vì cái thành tích tiên tiến xuất sắc, anh được lên đường ra Thủ Đô chơi với ông bác đồng hao chẳng họ hàng nhưng thân thiết gấp tỉ họ hàng của mẹ anh…

Anh đi chơi Thảo Cầm Viên, đi thăm lăng Bác Hồ, đi đến chùa Một Cột, rồi anh với con em gái được dẫn ra hồ Con Rùa, được mua kem Tràng Tiền cho anh – Lúc đó với anh, Hà Nội là thiên đường, là nơi những cái gì không thể trở thành có thể… Anh nhớ lúc đang liếm láp cây kem mát lạnh thì anh thấy người ta kéo nhau chạy về một góc của hồ, bác anh hỏi han một tí rồi chạy lại nói với anh “2 đứa ra xem rùa nổi” – Từ bé đến nhớn anh chả biết con rùa là con gì… chỉ biết nó hay được mẹ anh lôi ra so sánh với anh mỗi buổi sáng khi mà anh cố thủ trong chăn không chịu đi học…

Anh rân chơi vứt ngay cây kem đã gặm đến gần hết xuống đường – Hồi đó anh biết đek gì là văn minh đô thị đâu chứ – dắt con em đang liếm cây kem chảy nước mà anh cho là bẩn chết được lon ton chạy theo bác. Chen lấn một hồi, bác anh chỉ cho anh 1 cái đốm đen ngòm giữa mặt hồ xa tít phẳng lặng cười rất chi là sung sướng “Rùa hồ Gươm đấy”…

Của đáng tội, lúc đó anh không có ống nhòm, cũng chẳng có máy CyberShort để zoom lại xem, chỉ thấy cái chấm đen đen mà nhìn đến lúc nó lặn mất hút rồi cũng không biết nó là cái giống gì… nếu chẳng ai bảo đó là “rùa” thì anh cứ mặc định nó là cái bao rác ai ném xuống hồ giống như lúc nãy anh ném que kem xuống đường thôi… Nhưng mà mặc kệ, anh đã thấy rùa từ hôm đó…

Trở về sau chuyển Thủ Đô tiến, anh tha hồ chém gió với lũ bạn thò lò mũi xanh ở cái khúc ruột miền trung nghèo khổ, quê kệch. Chúng nó ngước mắt nhìn anh ngưỡng mộ… cái cảm giác mà anh không bao giờ được hưởng lại được nữa… và anh nhớ trong quá trình huyên thuyên mà mãi đến gần đây anh mới biết thuật ngữ chuyên môn là “chém gió” ấy, anh có khoe với bạn bè là anh đã thấy được con Rùa trong truyện cổ tích (Lớn rồi anh mới biết, đó là truyền thuyết chứ đek phải cổ tích)…

Anh bốc phét rằng, con rùa đó to lắm, phải to bằng mấy thằng anh ấy, người đen sần, sáng lóa, nhìn uy nghi cực. Thậm chí anh còn khẳng định là con rùa này chính là con rùa đã ngậm kiếm đưa cho ông Lê Lợi hồi xửa hồi xưa… lúc đó có thằng định ném gạch, hỏi anh “Răng mi biết”, anh đã lạnh lùng ném cho nó một ánh mắt khinh bỉ khuyến mãi cùng một nụ cười nhếch mép – đặc sản của anh – rồi nói “Vì tau thấy cái mỏ nó có cái thẹo ngang, hồi đó nó ngậm kiếm nên bị rách”… Ôi đến tận giờ anh vẫn phục tài anh…

Rồi bao nhiêu năm đi qua, phải hơn chục năm ý, nhà anh đã chuyển ra HN, thỉnh thoảng đưa gái gú dạo quanh hồ, anh vẫn thấy người ta kéo nhau chạy đi xem rùa nổi, anh lại nhếch mép cười khểnh – đã bảo đặc sản của riêng anh mà - “Giờ mới thấy, cậu là cậu thấy từ xa xưa…”

Rồi anh đi xa, bao nhiêu năm xa nhà, anh chỉ biết lên mạng đọc và chém gió với bạn bè… cũng chẳng biết tự bao giờ, anh phong rùa từ “con” lên “cụ”, chắc là từ khi anh nhận thức được rằng, mình là người Việt, phải yêu và tôn thờ những nét văn hóa Việt… anh thấy mình nhớn hẳn ra và tiến bộ kinh khủng…

Năm nay anh về, anh chơi với hội LH, gió máy điên cuồng, bão táp cuồng phong thổi tốc cả tóc! Nhưng anh quan tâm đặc biệt đến cụ Rùa, nhất là từ khi mà các bạn trẻ vẫn còn cái thú vui vác rùa tai đỏ ra hồ phóng sinh. Không phải anh thông minh, mà vì anh đã nhìn thấy những cái hồ đầy xác cá và lũ rùa tai đỏ nằm chen chúc nhau ở nơi anh sống… anh thương cụ quá…

Anh theo dõi thông tin từng ngày về cụ, càng ngày càng thấy bi quan, anh chửi đông chửi tây, chửi từ bọn vô văn hóa thả rùa tai đỏ xuống hồ để nó đè đầu cưỡi cổ chiếm đất của cụ, chửi đến bọn con buôn vô ý thức xả rác xuống hồ của cụ, chửi luôn đám chuyên gia suốt ngày ngồi làm thầy phán vô tích sự… thậm chí anh chửi luôn cả các bác chóp bu suốt ngày tổ chức hội thảo để đi họp lấy phong bì… anh bực lắm! Mà anh chả làm gì được, anh thấp cổ bé họng quá mà…

Có lẽ là chưa bao giờ mọi người dành sự quan tâm lớn lao đến như vậy cho cụ! Dân thì lo sợ cụ chết rồi thì cái hồ Con Rùa chỉ còn trong sử sách, quan thì lo sợ cụ chết rồi búa rìu dư luận làm cái ghế lung lay… Anh cũng sợ mơ hồ… chẳng biết vì cái gì!

Sáng nay anh đi ăn sáng về, cắm tăm vào mồm vào đọc LH, thấy có cái link hô hào tìm cách cứu cụ rùa… anh đọc hết tất cả các mạch viết, tự dưng thấy sống mũi cay cay… anh khóc vì cụ Rùa! Khóc vì cái truyền thuyết mà anh đã học từ hồi xửa hồi xưa nay đang có nguy cơ thành tiêu bản… anh nhìn ảnh cụ… cụ chẳng biết nói, chẳng biết viết, sống giữa thủ đô mà không có tí kết nối nào với xung quanh… người ta đoán già đoán non cụ đang bị gì, đang muốn nói gì, đang muốn làm gì… rồi người ta đào bới người bạn đã chết của cụ, người ta đòi xác định giống nòi cụ, người ta thí điểm, người ta hội thảo, người ta bàn luận…

Anh kệ mẹ hết mấy cái thứ lý thuyết đó, anh kệ mẹ mấy cái hội thảo đó, anh kệ mẹ luôn cả chuyện cụ là giống thứ 5 ở VN và là loài thứ 23 trên thế giới, kệ mẹ luôn cả chuyện cụ là giống rùa có nguy cơ tuyệt chủng cao nhất thế giới…. kệ mẹ hết! Với anh cụ Rùa chỉ có 1, là đầu tiên và cũng là cuối cùng… anh không ăn thịt rùa nhưng anh thề sẽ đánh chén bất cứ họ hàng nào của cụ một cách ngon lành nếu đã được chế biến kỹ… tất nhiên, trừ cụ!

Điều mà anh không hiểu là chỉ có 1 cái hồ bằng cái mắt muỗi, chỉ có một cụ Rùa già nua chậm chạp và ốm yếu, vậy mà người ta có thể mở ra được nhiều cuộc họp, nhiều hội thảo và tính ra những bước đi hàng chục năm chưa thấy hoàn thành như thế… Anh nghĩ đơn giản lắm, làm một cái hộp thật to, to như bể bơi của nhà mấy bác chóp ý, múc nước hồ Gươm đổ vào, rồi vớt cụ bỏ vào đó… xong xuôi huy động đám dân lao động ở cầu Long Biên cho mỗi bác vài chục lội xuống vớt hết rác, nhặt hết rùa tai đỏ, dìm hết mấy cái cáp ngầm các thể loại xuống thật sâu… xong xuôi lại thả cụ về… giống như anh hay thay nước cho lũ cá hàng ngày của anh thôi…

Đấy… anh thấy nó đơn giản là thế! Mà các bác cứ họp với bàn mãi… hay là anh chỉ là dân đen, vốn kiến thức hạn hẹp nên không hiểu hết ý đồ của các bác chóp? Hoặc giả là các bác chóp không nghĩ được “sâu sắc và hiệu quả” như anh? Anh chả biết, nhưng cụ ốm lắm rồi… anh đoán vậy! Không nhanh thì cụ chết mất thôi…

Anh chợt liên tưởng, hồi xưa anh đi chăn trâu lâu lâu trượt ngã 1 cái… đầu gối tóe loe máu, anh bứt đại một nắm cỏ cạnh bãi c** bò khô chà vào… về nhà tự khắc khỏi… rồi anh đi chắn mương bắt cá rô, bị đỉa bị hút máu, máu chảy choe choét, anh móc ít bùn đất sét đắp vào… khỏi không để sẹo! Thế mà hôm nọ, con em gái anh thái rau đứt tay, vết đứt chắc là to hơn đỉa cắn tí thôi, nó sốt xình xịch, bôi oxi già, rồi quấn băng cứu thương… cứ 1 ngày 2 lần thay băng và sát trùng… chả hiểu kiểu mẹ gì.. ba ngày sau nhiễm trùng sưng vếu cả lên phải uống kháng sinh…

Những giải pháp ở đời đôi khi đơn giản đến mức người ta… không thể tưởng tượng được! Và đôi khi vì không tưởng tượng được sự đơn giản đó nên người ta phức tạp hóa nó lên…

Thôi thì anh dân đen… anh chẳng dám bàn, thế nào cũng được, tốn cho cụ bao nhiêu cũng được, các chuyên gia đút túi bao nhiêu cũng được… xin các bác làm gì đó nhanh nhanh lên, để hè này anh quần đùi áo ba lỗ ra hồ còn được thấy cụ tung tăng ngắm các em chân dài short ngắn với anh… cụ mà có mệnh hệ gì anh buồn lắm… chả biết các bác chóp có hiểu lòng anh, có hiểu lòng dân đen như anh không…

http://linkhay.com/note3408237/giot-nuoc-mat-cho-cu



Thông tin liên hệ anh2bmw khi có bất kỳ thắc mắc:
skype: trantien281
mail: 
anh2bmw@gmail.com


 

 
Các thành viên đã Thank anh2bmw vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024