Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
08/08/2020 23:08 # 1
nguyenthuongtra
Cấp độ: 28 - Kỹ năng: 7

Kinh nghiệm: 154/280 (55%)
Kĩ năng: 38/70 (54%)
Ngày gia nhập: 17/09/2015
Bài gởi: 3934
Được cảm ơn: 248
ĐỂ KIỂM SOÁT SỰ NGHIỆP CỦA MÌNH, HÃY BẮT ĐẦU XÂY DỰNG "BỘ LẠC" CỦA BẠN


"Chỉ cho tôi một người không chắc chắn với cơ hội của họ và tôi sẽ cho bạn thấy một người đã làm chủ của công việc ở một tầm vóc mới" - Gianpiero Petriglieri, một phó giáo sư về hành vi tổ chức tại INSEAD.

Dưới đây là bài viết được thuật lại của tác giả Gianpiero Petriglieri.

 

Để ví dụ, một người như Juliet (không phải tên thật của cô ấy),, người đã mô tả một sự căng thẳng trong sự nghiệp của cô theo hướng "thú vị ghê tởm".

Juliet đã rời bỏ việc làm full time trong lĩnh vực công cộng để theo đuổi niềm đam mê điêu khắc của mình. Kỹ năng của cô không được chắc chắn. Cô không có kinh nghiệm trong kinh doanh. Cô thường ở một mình. "Nó hoàn toàn tự do , hoàn toàn trung thực, hoàn toàn có thật", cô nói. Cô cảm thấy hồi hộp về tự do và sự bấp bênh đi kèm với nó. "Tôi đã từng rất nghèo. Đôi khi tôi không biết làm thế nào mà mình có thể đi mua đồ ở cửa hàng nữa . tôi mong cái gì đó sẽ xuất hiện. Một người nào đó  sẽ mua một tác phẩm điêu khắc nhỏ, và tôi sẽ đi mua đồ . "

Đối với nhiều người, cố gắng hết sức để kết thúc - ngay cả khi làm những gì bạn yêu thích - sẽ là  cơn ác mộng. Nhưng đối với Juliet, cả 2 thứ đó đều ổn thỏa với cô ấy. Cô ấy kiên quyết rằng nếu thành công quá sớm, giống như một số đồng nghiệp của cô ấy, công việc của cô ấy sẽ không dữ dội và độc đáo như bây giờ . Nhiều năm sau, cô từ chối lời đề nghị lương cư trú  tại một trường đại học danh tiếng vì sợ rằng sự thoải mái và yêu cầu của một liên kết tổ chức có thể làm mất đi công việc của cô.

Những trường hợp như Juliet từ lâu đã trở nên phổ biến trong thế giới nghệ thuật. Nhưng ngày nay, mọi người trong các ngành công nghiệp có thể hiểu được câu chuyện của cô ấy , hoặc chia sẻ một câu chuyện tương tự của riêng họ. Sue Ashford, Amy Wrzesniewski và tôi đã thu thập những câu chuyện như vậy trong vài năm qua, để nghiên cứu về kiến ​​thức và công nhân tự làm những công việc độc lập cho riêng mình . chúng ta đã nghe các nhà báo tự do, chuyên gia tư vấn, nhà thiết kế, kỹ sư phần mềm và huấn luyện viên điều hành chia sẻ những câu chuyện giống với các nghệ sĩ mà chúng tôi đã nói chuyện. Đó là, những câu chuyện về sự đấu tranh trong sáng tạo, sự cô đơn cay đắng và sự không chắc chắn . Tuy nhiên, giống như Juliet, hầu hết trong số họ nói rằng họ sẽ không muốn thay đổi điều gì cả . Họ có thể không được thoải mái, nhưng họ được tự do.

Tôi phải thú nhận rằng lúc đầu tôi đã có chút hoài nghi. Tôi thấy những câu chuyện đó như những ảo ảnh về sự an ủi . Mặc dù sự bấp bênh cũng tồn tại trong các tổ chức, nhưng nó thường là tạm thời - gắn liền với giai đoạn đầu của sự nghiệp một ai đó hoặc với một sự thay đổi đột ngột. Tuy nhiên, đối với những người hoạt động độc lập, sự bấp bênh   liên tục xảy ra - bất kể họ đã làm điều đó được bao lâu hoặc đã thành công như thế nào trong quá khứ.

Nhưng sau đó, tôi đã nghĩ rằng. Tôi bị giam cầm trong một trường đại học, đắm chìm trong cộng đồng nghiên cứu và học giả coi việc không có việc làm full time trong một tổ chức làm một thiếu sót lớn

Khi nghĩ lại , chả nhẽ nhiều khát khao sâu thẳm nhất của chúng ta - an toàn, tình yêu, sự tôn trọng, tự do - lại  được gọi là ảo tưởng? Và ngay cả khi nó là như vậy, cuộc sống liệu sẽ đáng sống nếu không có chúng? Hơn nữa, tại sao chúng ta lại có ý định quên rằng các tổ chức cũng có thể bị tước đoạt, và thậm chí mất nhân viên của họ?

Càng học cách nhìn thế giới qua đôi mắt của những người làm việc độc lập, tôi càng ít thấy những câu chuyện của họ như bị giam cầm. Họ có thể ảo tưởng, nhưng họ đã tiết lộ sự thật về những người đã cho họ thấy bản chất của những công việc hiện  đại

Trong một thế giới mà công việc thuận buồm xuôi gió, nhà xã hội học Anthony Gidden đã viết  "khả năng giữ cho một câu chuyện cụ thể tiếp diễn" là những gì mang lại cho chúng ta một bản sắc. Chúng ta có thể lớn lên với cái suy nghĩ chúng ta có thể trở thành bất cứ ai mà chúng ta muốn, nhưng điều đó hiếm khi đúng. chúng ta chỉ có thể trở thành người kể câu chuyện về những gì chúng ta đang làm và hành động nó ra ngoài xã hội

Theo hướng nhìn đó, khả năng tin vào những ảo tưởng của chúng ta, và loại bỏ chúng, là một món quà hữu ích và quý giá. (Một từ khác cho khả năng đó là "sức mạnh".) Và câu hỏi quan trọng nhất không phải là nếu những câu chuyện của chúng ta về bản thân chỉ là ảo tưởng, mà là những câu chuyện đó sử dụng để làm gì, sẽ giúp gì cho chúng ta và cần gì cần thiết để giữ cho chúng có thật.

Nghiên cứu của tôi về những ảo tưởng cho thấy rằng ảo tưởng về bản thân mình là một người làm chủ  - có thể chịu đựng nghịch cảnh, trải nghiệm tự do và phục vụ người khác. Một bản thân làm chủ không chỉ là một nguồn tự hào cá nhân. Đó là một chính sách bảo hiểm và một tài sản đáng giá  trong thời đại mà hầu hết chúng ta gắn bó sâu sắc với công việc của mình nhưng không trung thành với chủ lao động.

Một vài người trong số chúng ta mong muốn tổ chức của chúng ta đảm bảo một công việc cho cuộc sống. Theo nghĩa đó, tất cả chúng ta đều là những người lao động độc lập, dù chúng ta có hiểu (và có thích nó) hay không. Tại nhiều công ty, sự linh động đồng nghĩa với có tài năng : những người cảm thấy an toàn là những người biết rằng họ có thể rời đi, và những người ở tổ chức  là những người tuyệt vọng trong việc làm việc ở nơi khác Những người đó rất cẩn thận để giữ cho các tùy chọn đó rộng mở và phát triển chúng. Jennifer Petriglieri, Jack Wood, và tôi thấy rằng đó là một cách để khiến bản thân tích cực hơn, cảm giác an toàn và có giá trị hơn trên thị trường.

Những người làm việc tự do và giám đốc điều hành công ty có thể rất khác nhau, nhưng họ có nhiều điểm chung. Đằng sau sự theo đuổi độc lập và tính di động của họ là một khát vọng chung làm chủ bản thân . Một người tự chịu trách nhiệm về năng suất làm việc hoặc quỹ đạo nghề nghiệp của một người. cuối cùng cũng sẽ làm chủ  một đời làm việc.

Việc tự làm chủ rất có lợi vì nó bảo vệ chúng ta khỏi  sự cô đơn và sự không chắc chắn khi tự mình làm việc hoặc chuyển từ công việc này sang công việc khác (hoặc thành phố này sang thành phố khác). Nó thúc đẩy chúng ta chịu trách nhiệm cho việc học tập và năng suất của chúng ta. Nó làm cho chúng ta tự tin và hiệu quả hơn. Nó quý giá bởi vì nó biến đổi từ hoàn cảnh của chúng ta để định hình vận mệnh của chúng ta.

Vấn đề ở chỗ . Chúng ta không thể không thể một mình vừa đạt được sự làm chủ bản thân cũng như giữ mãi cái ý định đó.. Cả nhóm người và đồng nghiệp của tôi đều tự hào về sự làm chủ của họ, và chăm sóc để vun đắp các mối quan hệ giúp họ đạt được sự độc lập và cuộc sống làm việc. Họ có thể là những người du mục, nhưng họ cần một bộ lạc.

Hầu hết trong số họ đã thề mạng giá trị, nhưng họ thấy đó là một điều ác cần thiết. Họ sẵn sàng quay lưng lại với họ, khiến họ sao lưu, biến họ thành nguồn thu nhập, hỗ trợ hoặc thất vọng. Sự không chắc chắn này giữ chúng trên cạnh.

Trái ngược với các mạng lưới mở rộng của họ, mọi người thường mô tả có một cộng đồng chặt chẽ, thường là tập hợp một số người, những người đã vượt qua cuộc sống làm việc của họ. Với những người đó, họ không như vậy.

Thay vì đòi hỏi sự phù hợp để đổi lấy sự an toàn, các cộng đồng như vậy giữ cho cuộc sống làm việc của chúng ta thú vị và mọi thứ ổn định, cuối cùng chúng ta có thể làm chủ công việc của mình. Không có họ, những cuộc sống tương tự có thể khiến chúng ta buồn chán hoặc quá lo lắng. Nhìn vào những cộng đồng gần gũi trong công việc của tôi và có một mình, ba tính năng xuất hiện:

Chúng là không gian mạnh mẽ, không chỉ là không gian an toàn. Bên cạnh việc để chúng ta cảm thấy được chấp nhận, chúng ta khuyến khích họ xuất hiện rộng rãi trên thế giới. Họ cho chúng ta sự can đảm cũng như sự thoải mái. Đó là lý do tại sao chúng ta cuối cùng cảm thấy rằng đó là bộ lạc của chúng ta, chứ không phải là một bộ lạc sở hữu chúng ta.

Họ quan tâm đến việc học được những gì, không chỉ hiệu suất. Những bộ lạc này hãy biến đi để làm điều gì đó mới mẻ, thay vì buộc chúng ta phải cố gắng hết sức. Họ thậm chí, đặc biệt, khi họ đang làm, cảm thấy vụng về, và chưa cho thấy kết quả.

Họ là một nguồn câu hỏi, không chỉ là lời khuyên. Không chỉ là một nhóm các chuyên gia phục vụ như là nguồn lực khi bạn cần chúng, những bộ lạc này đưa ra những câu hỏi giúp chúng ta khám phá các khía cạnh về năng lực và bản sắc của chúng ta, hoặc gửi cho chúng ta những hướng đi mới.

Sự khó khăn trong công việc của tôi cho thấy bạn không thể tìm thấy những cộng đồng như vậy. Bạn phải tự xây dựng điều này.

Các tổ chức thường muốn ảnh hưởng đến cộng đồng tìm kiếm. Một số người cố tình thành lập các nhóm đó - bằng cách thiết lập các mạng chính thức hoặc học tập đoàn hệ, chẳng hạn - nhưng những nhóm đó sẽ không như vậy. Nhiều người chỉ ở lại một mạng lưới, hoặc các bộ lạc truyền thống, nơi mọi người quá lo lắng để thách thức, khuyến khích hoặc đặt câu hỏi cho nhau, vì sợ rằng họ có thể không được chào đón.

Các tổ chức khác đi theo hướng ngược lại, cố gắng loại bỏ các cộng đồng chặt chẽ (mà họ gọi là “silos”) vì sợ rằng họ sẽ kìm hãm sự hợp tác. Tuy nhiên, các loại cộng đồng này, do bản chất của chúng, chống lại các nỗ lực tìm kiếm trong tầm kiểm soát. Họ là những bộ lạc mở.

Có lẽ nơi làm việc tạm thời, với lễ kỷ niệm độc lập, có thể đang đánh cắp bộ lạc khiến nó không hiệu quả. Chấp trước lỏng lẻo của chúng ta để các tổ chức làm cho nó cần thiết hơn để tìm thấy bộ lạc của chúng ta. Điều tốt nhất trong số đó, mà tôi đã mô tả ở đây, làm cho chúng ta ổn định và cởi mở hơn. Điều tồi tệ nhất, gió chúng ta lên và đóng tâm trí của chúng ta.

Các nhà lãnh đạo thiếu một bộ lạc có thể khó lãnh đạo, và những bộ lạc cũng gặp rắc rối. Nhưng chúng ta cần những cộng đồng mở, những bộ lạc kỳ dị đó. Không có họ, sẽ không thể nhớ chúng ta là ai và tưởng tượng chúng ta có thể trở thành ai.

NGUỒN : "THEO SAGA.VN"

 




 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024