Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
09/04/2021 22:04 # 1
vutmaihoa
Cấp độ: 20 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 68/200 (34%)
Kĩ năng: 5/20 (25%)
Ngày gia nhập: 03/03/2021
Bài gởi: 1968
Được cảm ơn: 15
Người Thương


Nhiều khi không thể diễn tả rõ ràng những thứ đang diễn ra bên trong một con người, nhất là khi nỗi buồn cũng không thể gọi thành tên…

Người thương chợt đến trong một ngày vội vã… Những cơn mưa cuối mùa dường như muốn trút hết bầu tâm sự đầy buồn thiu, muốn trút cạn những gánh nặng tột cùng đã oằn trên đôi vai của Thành Phố nhỏ bé này. Mưa Sài Gòn có thể làm nhòe đi lí trí của một người, tắt nghẽn đi cả không gian cảm xúc, đưa ta đến mọi buồn phiền lẫn lộn. Mưa rêu rao ướt nhẹp cả phố phường. Mưa xối xả ướt cả mùa thu đầy nắng. Mưa ào ạt tạt qua những khuôn mặt người còn ngơ ngác tìm người thương. Mưa nhấn chìm cả những kiếp đời mưu sinh nhạt nhòa trên từng góc phố. Bởi thế có ai chỉ một mình mà không ghét những cơn mưa. Tâm trí ngơ ngác lạc trong cơn mưa vội vã dường như tôi tìm thấy bóng dáng người tôi thương thấp thoáng dưới những cơn mưa. Cái bóng dáng ấy làm lòng tôi chợt ấm lại cho dù trời đang mưa lạnh ngắt, tim tôi quặn thắt , khóe mắt cay cay chỉ biết đứng lặng im trong câm nín. Và thế đấy  người thương chợt đến trong một ngày Sài Gòn vội vã…

Tôi đã từng tưởng tượng tương lai bên nhau đầy ấm áp, đã từng cảm động, đã từng nghĩ mình vô cùng hạnh phúc khi có được người thương. Nhưng tình yêu, yêu thôi là chưa đủ vì chúng ta khi đó còn quá trẻ để nói về tương lai, còn quá tầm thường để có thể thay đổi định mệnh…

Dường như cuộc sống tôi đã được sắp xếp khá chỉnh chu, theo quỹ đạo khép kín từ công việc cho tới mối quan hệ xã hội, từ thời gian để chơi cho tới giấc ngủ. Cô đơn lâu quá tạo cho tôi cái thói quen suy nghĩ về mọi thứ nhiều hơn. Nhưng rồi có sắp xếp ngăn nắp đến đâu thì tôi cũng sẽ phá vỡ đi hết vì người thương đang ở cạnh tôi. Tôi chỉ mong trời mau tối để buông bỏ mọi công việc trở về với người tôi thương. Người thương vẫn nở nụ cười hồn nhiên bình thường nhưng đầy ấm áp, làm tôi dường như ngất đi trong một vài giây phút, vẫn hình dáng ấy thôi đã làm tim tôi như ngừng đập rồi. Người làm tôi gục ngã từ ánh mắt, đôi môi, cử chỉ, mỉm cười, người làm tôi muốn nói bên nhau đến suốt cuộc đời..

Người thương lại cùng tôi vô tư rong rủi trên khắp phố phường, luồn lách qua từng con hẻm nhỏ cười đùa lả lướt cùng với những hạt mưa be bé. Có thể một ngày đẹp trời hơn, tôi vượt vài giây đèn đỏ, đi nhanh hơn vài km/h, bỏ qua việc chào vài người bạn khi họ không để ý để đến công ty cho kịp giờ, để không lỡ một đợt khuyến mại, hay là để đến trước người khác thì cơ hội sẽ nhiều hơn. Nhưng không hiểu sao lúc người thương bên cạnh, tôi lại yêu những cơn mưa rào đến như vậy, muốn chạy chậm hơn để đèn xanh chuyển sang đèn đỏ. Muốn ta lại nắm tay nhau tránh mưa dưới mái hiên, thềm nhà người nào đó. Muốn đèn đỏ thật lâu để ngăn dòng người ngược xuôi đều dừng lại ở đó nhận ra rằng ta là củ nhau.

Chúng tôi cùng với một vài người bạn vô tư tám chuyện đời, tuy là vẫn không đông đủ như xưa nhưng vậy thôi ký ức cũng đã ùa về từ khi nào mà không biết. Ngay giây phút này đây tôi lại mong những cơn mưa ồ ạt kéo tới, tôi lại muốn thả mình vào hạt mưa nhỏ bé vô thức kia tìm về ký ức đã qua, tìm về tình bạn tri kỉ, tìm về hồi ức người tôi thương.Thực ra đôi lúc chúng ta cứ cố chấp nhìn về quá khứ mà không chịu chấp nhận sự thật rằng chúng ta đã bỏ lỡ một khoảng thời gian tốt đẹp nhất. Chúng ta tự hão huyền rồi thuyết phục bản thân mình  nếu như chúng ta có cơ hội làm lại, thì chắc chắn chúng ta sẽ lựa chọn khác hơn, sẽ đi đến một kết cục tốt hơn. Nhưng cuộc đời thì không cho phép.

Ở bên nhau một vài giây ngắn ngủi, rồi hạnh phúc vẫn cứ mong manh. Có đôi lúc sự rung động như tan biến hẳn vào hư không còn chúng ta thì trở nên mệt mỏi, những dòng tin nhắn chẳng đi đến đâu vì những câu chuyện không cần phải kể, sự quan tâm cứ vơi dần vơi dần vì khoảng cách, việc chờ đợi nhau lại trở nên như là trách nhiệm, và yêu thương như bị chôn vùi đi đâu mất….

Nhưng trên đời này có những chuyện cho dù chúng ta có được làm lại bao nhiêu lần, thì đến cuối cùng, bằng cách này hay cách khác, cũng chỉ có thể đi đến một kết cục duy nhất. Những người phải xa cách nhau thì sớm hay muộn, cách này hay cách khác, cho dù được làm lại, thì rồi cũng vẫn sẽ không được ở gần nhau.

“Ai cũng có ước muốn, khao khát được yêu, được chờ mong tới giờ ai nhắc đưa đón buổi chiều. Mỗi sáng thức dậy, được ngắm một người nằm cạnh ngủ say”

Thời gian nó chẳng bao giờ có cảm xúc, cứ đơn giản trôi qua. Nó khắc nghiệt đến nỗi lấy hết đi chốn yên bình của tôi cùng người tôi thương. Ngày rời xa người thương cả thế giới chẳng còn gì là ý nghĩa, cả một khối suy nghĩ hỗn độn phút chốc bé lại chỉ vừa bằng một cô gái. Tôi chẳng thể nào nói lên thành lời, mũi tôi nghẹt cứng không thể thở nổi làm tim như ngừng đập. Tôi đau trong từng suy nghĩ, giờ phút này đây chỉ muốn đèn đỏ thật lâu, những cơn mưa rào chợt đến làm tắt mọi ngõ ngách con đường để giữ người thương trong một vài giây phút. Muốn hết sạch vé tàu xe để người thương ở lại nơi chốn này…

Người thương à yêu thương kia mệt mỏi đã ngủ quên ở đâu mất rồi? nhưng chúng ta hãy cứ để yêu thương thiếp đi một giấc xem. Cuộc đời còn biết bao những điều thú vị đang chờ đợi, hay chúng ta cứ gấp lại những kỉ niệm để đi cuộc hành trình riêng của mình và sự xa cách sẽ làm chúng ta nhớ nhau hơn?…”

Tôi không sợ xa mặt cách lòng, tôi không sợ một mình không có người thương. Tôi sẽ cố gắng làm được nhiều điều tốt đẹp, để khi gặp lại người thương sẽ là một cô gái hạnh phúc chứ không phải trong sợ hãi, buồn lo… Người thương à, chúng ta chờ yêu thương tỉnh giấc nhé, để chúng ta lại được trở về bên nhau.

Biết đâu một ngày nào đó, người thương lại nhớ về nhau, chúng ta lại tìm về nhau và cái ôm lại ấm áp như phút ban đầu. Yêu thương mệt mỏi bỏ mặc chúng ta nhưng đến một lúc nào đó sẽ lại tỉnh giấc tìm đến chúng ta. Sẽ lại về với những buổi chiều dạo phố lãng mạn bên nhau, những câu chuyện khi xa cách và cả những kỉ niệm ngày nào sẽ lại đong đầy mỗi đêm…

Người thương… người nỡ đi đâu mất rồi




 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024