Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
09/10/2020 16:10 # 1
vothivan
Cấp độ: 32 - Kỹ năng: 11

Kinh nghiệm: 4/320 (1%)
Kĩ năng: 75/110 (68%)
Ngày gia nhập: 22/03/2014
Bài gởi: 4964
Được cảm ơn: 625
Trăng thượng huyền


TRĂNG THƯỢNG HUYỀN

Gã không phải dạng đàn ông xấu trai, ngược lại gã rất bảnh trai là khác. Nhưng chả hiểu sao gã 37 tuổi rồi vẫn chả có được một mảnh tình vắt vai ?!

***

Thực tình thời trẻ gã cũng quen và đem lòng cảm mến hai cô gái, cô thứ nhất là giáo viên, được một thời gian ngắn cô ta chê gã sống viển vông không thực tế, thế là cô ta đơn phương chia tay. Cô thứ hai làm trong ngành ngân hàng, cũng chỉ được mấy tháng cô ta lại chê gã là không có tiền đồ và cuộc tình chấm dứt nhanh chóng... Người thân đã bao lần mai mối vậy mà vẫn chả đâu vào đâu. Để rồi đến tận giờ gã vẫn sống độc thân như vậy.

trang-thuong-huyen

Gã là một họa sỹ tự do khá tài ba và ít nhiều cũng có tên tuổi trong giới nghệ sỹ. Bởi lẽ đó gã luôn kiếm được những hợp đồng khá béo bở với các sở văn hóa ở nhiều địa phương. Sau khi tốt nghiệp ra trường, với tài năng thiên phú cộng với tâm hồn lãng du cùng sự sốc nổi của tuổi trẻ gã ôm trong mình giấc mộng trở thành người nổi tiếng, người của công chúng, gã đọc và tìm hiểu khá kỹ về thân thế, sự nghiệp của những danh họa nổi tiếng thế giới như: Leonardo da Vinci, Mikenlangiơ, Van Gốc, Picaxo...và gã nhận ra một điều họ đều là những người lao động hết mình vì hội họa, nhờ vậy mà họ đã có những thành tựu to lớn. Tuy nhiên, trong mỗi người lại luôn có sự lập dị nào đó, điểm chung nổi bật của họ là đều có cuộc sống tình ái không mấy may mắn và hạnh phúc. Rồi hắn tự hỏi: "Phải chăng nghệ sỹ là phải có chút lập dị khác người như thế ? Phải hy sinh tình ái để xây dựng sự nghiệp"? Những trang sách gã đọc từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường ngày ấy thật sự đã ám ảnh gã rất nhiều suốt thời thơ trẻ và gã cũng chịu ảnh hưởng phong cách của giới nghệ sỹ như thế. Có lẽ chính vì vậy mà gã luôn cố tạo ra cho mình cái gì đó khác với mọi người như gã không thích tụ tập đông người, gã để tóc rẽ ngôi bên phải, gã thích sự ẩn giật, tránh va chạm... nhất là với những người cùng giới mỹ thuật. Với lối sống như vậy gã cũng ít bạn bè thân thích. Thời trẻ tuổi gã dồn hết thời gian và tâm trí cho nghệ thuật, trải qua nhiều va vấp và thất bại thoắt cái gã đã ở vào cái tuổi ngoài ba mươi. Giống như đống than vậy mới đầu rừng rực nhưng rồi theo thời gian nó cứ nguội dần, nguội dần nếu như không được tiếp thêm củi thì chắc nó sẽ lụi tàn lúc nào đó không hay! Thoắt cái gã đã bước vào tuổi băm... sự nghiệp thì vẫn còn xa lắc, xa lơ... ngoại trừ gã cũng có được dăm ba bức tranh được giải khuyến khích trong những cuộc thi quốc gia. Và gã cũng được dăm tờ báo lớn điểm tên.

Có những đêm gã nằm vắt tay lên trán suy ngẫm về cuộc đời, gã cảm thấy buồn và cô đơn. Nhiều nghệ sỹ khi buồn họ thường lấy rượu để giải khuây, nhưng khổ cho gã, gã không uống được rượu nên cũng không thể lấy rượu giải sầu được, gã thấy cô đơn nhưng gã cũng chả có bạn tri kỷ để mà giãi bày tâm sự. Những lúc như thế gã chỉ còn cách khóa cửa phòng trọ để ngủ. Nhưng ngủ đâu có dễ khi mà người ta có nhiều điều phải suy tư cơ chứ ? Gã thấy thật sự cô đơn, gã thầm than thân trách phận một mình, trăn trở mãi thế rồi cái tuổi 37 cũng đã gọi gã trở về với thực tại ! Gã tự nhủ mình phải thay đổi bản thân bởi từ thời trẻ đến giờ gã luôn ôm tham vọng là mình sẽ làm thay đổi thế giới ! Mình sẽ là "ông nọ, bà kia"... Những năm tháng tuổi trẻ đầy khát khao và hoài bão đó, gã đã ném cả một "núi ước mơ" vào đấy vậy mà rồi tay trắng vẫn hoàn tay trắng ! Sự nghiệp chưa có gì. Người ta thường nói "hy vọng càng lớn thì thất bại càng to" là thế! Cũng đành vậy! Về vật chất thì gã tạm ổn, chưa có nhà riêng những gã cũng đã có "xế hộp" cam ry đời mới giá hơn tỷ. Tiền nong tiêu pha cũng khá rủng rỉnh. Gã chỉ buồn vì chưa leo lên được đỉnh cao sự nghiệp và chưa thể tìm cho mình được một tình yêu đích thực mà thôi! Gã tự nhủ "ta không thay đổi được đời, đành để cho đời thay đổi ta vậy" ! Nghĩ là vậy nhưng gã cũng chả biết mình phải làm gì nữa.

...Gã vứt phịch chiếc ba lô quần áo vào góc tường, tay ôm tập ký họa đặt lên bàn, gã vuốt phẳng những bức ký họa gã vừa đi vùng cao về, đặt chúng gọn gàng vào một góc. Gã với bình nước rót đầy một cốc tu một hơi hết sạch rồi để nguyên quần áo như vậy gã gieo mình xuống giường ngủ thiếp đi. Trời đã về chiều bỗng hắn bị đánh thức bởi tiếng bi bô của thằng bé cùng dãy nhà trọ đối diện. Thằng bé chừng hai tuổi chập chững đẩy cửa ngó vào, nó thấy gã liền nhoẻn miệng cười, miệng bập bẹ gọi "ba ba". Khi thấy gã nằm im thằng bé tròn mắt nhìn gã hồi lâu, vẻ ngơ ngác, thằng bé bụ bẫm và thật dễ thương. Gã vùng dậy giơ tay vẫy thằng bé. Thấy vậy thằng bé nhoẻn miệng cười rồi lật đật chạy ra sau cánh cửa...lát sau không thấy động tĩnh gì, thằng bé lại lật đật quay trở lại, nó cười và nhìn gã. Gã vẫy tay ra hiệu cho nó lại gần, không còn e dè gì nữa, thằng bé chạy ngay đến bên gã, gã ngồi xổm trên nên gạch ôm chầm lấy thằng bé nhấc bổng nó lên, thằng bé thấy vậy chẳng những không sợ mà nó còn tỏ ra thích thú cười sằng sặc. Gã thơm lên má thằng bé, một mùi thơm mát kỳ lạ có lẽ từ bé đến giờ gã mới có cảm giác như vậy. Hắn đang nô với thằng bé thì mẹ nó xuất hiện ngay trước cửa. Mẹ nó là Nhi, dáng cao, da trắng, khuôn mặt trái xoan thanh tú cùng cặp mắt đen nháy. Năm nay Nhi 29 tuổi nghe nói cô làm việc tại viện khoa học gì đó. Bộ váy màu hoa lý ôm sát thân hình thon gọn của cô được may rất khéo, tôn thêm dáng mềm mại và những đường cong đầy nữ tính của cô. Nhi nhìn gã thoáng chút bối rối, nhưng cô nhanh chóng tự chủ trở lại, cô lên tiếng :

- Em chào anh, thôi chết... Em xin lỗi vì đã để cháu sang quấy rầy anh ạ !

Vừa nói cô vừa bước về phía gã chìa tay đón con.

Hai ánh mắt gặp nhau, gã cũng thấy mình lúng túng, nghe Nhi nói vậy mãi gã mới ấp úng đáp:

- Không sao... tôi cũng ngồi chơi thôi, cô đừng ngại, trẻ con mà có gì phiền chứ.

Thằng bé thấy mẹ nhưng nó đang mải nô, nó muốn trốn mẹ nên cứ chúi đầu lẩn vào nách gã cười khanh khách mà không muốn ra với mẹ. Không nỡ để thằng bé mất hứng gã liền bảo:

- Cháu nó đang vui, cô bận gì thì cứ về làm đi, để cháu chơi với tôi, khi nào nó chán tôi sẽ đưa cháu về cho.

Cô nhìn gã, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng nhưng vẫn có chút đắn đo. Gã đoán được ý nghĩ đó liền nói tiếp:

- Cô để cháu chơi, lát nữa tôi đưa cháu sang đừng ngại.

- Vâng thế em cảm ơn anh, anh cho em gửi cháu ạ !

...Cái gì đến sẽ đến nếu có bàn tay nhào nặn của số phận! Chuyện tình của gã từ bữa ấy bỗng chuyển sang bước ngoặt mới. Gã đi đâu, làm gì cũng chỉ muốn nhanh nhanh, chóng chóng trở về để được gặp thằng cu Bảo, để được bế nó trên tay, thơm vào hai cái má bầu bĩnh, thơm tho của nó và nghe nó bi bô mấy câu "ba ba, ma ma". Nhất là được nhìn thấy Nhi trong những bộ đầm giản dị mà gọn ghẽ, và nghe câu nói của cô "anh về sớm vậy ạ?" " sáng nay cu Bảo dậy chạy sang bên phòng bác, không thấy bác cu cậu về ăn vạ khóc mãi"... Gã bỗng nhận ra một điều khi con người ta làm việc có động lực thì kết quả thường rất tốt, hiệu xuất công việc cũng sẽ rất cao...đôi khi gã cũng cảm thấy ngạc nhiên về sự thay đổi tâm tính của gã. Từ bé đến giờ gã mới có cái cảm giác mong đợi, nhớ nhung như thế này, đi đâu lâu một chút là nhớ...Gã đã yêu Nhi thật rồi !

Gã hỏi dò mọi người về cuộc sống riêng tư của Nhi. Khi biết được hoàn cảnh của Nhi bị người tình phụ bạc, gia đình hắt hủi, trở thành mẹ đơn thân gã càng thấy thương cô nhiều hơn... Thời gian lặng lẽ trôi, trong khu xóm trọ đã có những tiếng thì thầm bàn tán này nọ về quan hệ của họ, khen có, chê có. Chả biết Nhi nghĩ gì còn riêng với gã, gã không có ý nghĩ gì khác là phải nhanh chóng tìm cơ hội để bày tỏ lòng mình với Nhi. Gã tin rằng con người không có duyên với nhau thì thôi, một khi có duyên thì nhất thiết ông trời sẽ kết se họ lại thành đôi. Ngày qua ngày, cu Bảo như sợi dây vô hình kết nối gã với Nhi thêm xích lại gần nhau hơn...

Và rồi cái gì đến cũng phải đến. Buổi ấy Nhi có một hội nghị khoa học của cơ quan để công bố đề tài nghiên cứu của mình. Hội nghị tổ chức vào buổi tối mà Nhi không thể mang con theo được. Khu nhà trọ thì hầu hết là chị em công nhân đi làm lúc đó chưa có ai về. Duy nhất chỉ có mỗi gã là rảnh. Băn khoăn mãi rồi cuối cùng Nhi không còn cách lựa chọn nào khác cô đành đưa con sang nhờ gã trông giùm. Vốn đã quen với gã, cu Bảo tong te chạy khắp gian phòng, nó mê mái ngắm nghía những bức tranh đang vẽ dở và lục lọi nghịch đủ thứ không biết chán. Đến tối gã bón cháo và cho cu Bảo uống sữa. Cu Bảo tỏ ra thích thú, không hề quấy khóc gì cả. Đã hơn 9 giờ, cu Bảo lăn ra ngủ. Tối ấy Nhi về khá muộn, bởi sau hội nghị còn phần chiêu đãi tiệc. Thằng bé ngủ say tít, gã liền bế nó vào buồng. Gã đang ngủ rất say khi ôm thằng bé vào lòng thì cảm giác có sự va chạm nhẹ, gã choàng mở mắt. Nhi ngồi ngay bên cạnh tự lúc nào gã đâu biết, mặt ửng hồng, ánh mắt mềm mại đàn bà thoảng qua như sương khói. Thần sắc nàng như là một người đàn bà đang say trong niềm thương mến vô bờ của một người vợ hạnh phúc ngắm nhìn chồng con ngủ say. Ánh đèn ngủ mờ ảo làm hồng thêm đôi má của nàng, bờ môi trễ nải và bầu ngực căng tròn trong làn váy đã thiêu đốt phần đàn ông trong gã làm nó thức tỉnh mãnh liệt... Nhi thấy con trai đã ngủ say, tay quàng qua ôm cổ gã. Nhi nhìn cảnh ấy thấy lòng mình rộn lên một cảm giác thật khó tả, thực tình từ ngày quen biết gã, Nhi thấy gã là một người độc thân tính tình cũng rất mực hiền hậu, có điều Nhi nghi ngại là không hiểu vì sao đến giờ gã vẫn chưa lấy vợ? Mấy lần hỏi thì gã chỉ cười trừ bảo là duyên chưa bén. Rồi cũng có lần nghe gã xưng ba với cu Bảo, lúc ấy Nhi cũng thấy lòng mình thoáng chút chênh chao. Nhưng cô vẫn phải kìm lòng vì dù sao thì cô cũng đã có con riêng, liệu gã có chấp nhận hoàn cảnh của cô không? Trong cử chỉ lời nói, nhất là những việc làm của gã cho mẹ con cô gần đây, Nhi thấy gã rất quan tâm tới hai mẹ con. Có nhiều lúc Nhi bắt gặp ánh mắt gã nhìn cô với vẻ đắm đuối, là phụ nữ cô cảm nhận rất rõ điều ấy...

Đang mải ngắm con và gã, thì thằng bé ọ ẹ, miệng nhoẻn cười kiểu mụ dậy, Nhi vội vươn tay nghiêng người qua phần bụng gã bông bông nhẹ lên thằng bé. Chưa bao giờ thằng đàn ông trong gã lại thúc giục mãnh liệt đến thế. Gã nhẹ nhàng ngồi dậy bế thốc nàng sang phòng bên cạnh. Nàng cong người lên mà không hề có phản ứng gì, hơi thở của nàng bỗng trở nên gấp gáp bởi bản năng sinh lực của gái một con trong nàng đang trỗi dậy ... Toàn thân gã có cảm giác tê dại như chạm phải luồng điện, da thịt chạm vào da thịt thôi nhưng nó như là muôn vàn sự bức bách, khao khát, đòi hỏi bị tích tụ bấy lâu này chỉ chờ có cơ là bùng nổ ! Nàng nằm trên gối, hai mắt khép hờ tận hưởng, hai tay bấu víu, quấn riết lấy thân thể gã, thân dưới nàng dướn lên, dướn lên mãi... Sự ngọt ngào của gái một con cứ thăm thẳm, thăm thẳm, mặn mòi và nồng nàn, tràn trề và róng riết...

Gã thì thào vào tai Nhi:

- Anh yêu em! Mong em đừng từ chối anh. Anh chờ đợi giây phút này đã từ lâu.

Nước mắt Nhi bỗng chảy tràn trên má, cô thổn thức áp mặt vào vồng ngực căng đầy của gã, Nhi nói trong nước mắt:

- Đến với em anh không ngại mọi người chê cười sao? Em chỉ mong anh đừng phụ bạc em ! Đời em đã đau khổ quá nhiều rồi!

- Không, anh hứa sẽ suốt đời yêu thương em và con. Mai mình sẽ đi đăng ký kết hôn em nhé.

Gã ghi chặt Nhi trong vòng tay như sợ nhỡ buông ra cô sẽ trốn mất vậy.

Ngoài trời trăng thượng huyền chênh chếch gác sườn non. Đêm thật tĩnh lặng.

Chiều 5/5/2020

Bùi Nhật Lai

 



Cứ đi rồi sẽ đến! 

Facebook: facebook.com/vothivanqb94

Gmail: vothivanqb94@gmail.com


 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024