Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
10/04/2014 11:04 # 1
jayqh1103
Cấp độ: 21 - Kỹ năng: 7

Kinh nghiệm: 193/210 (92%)
Kĩ năng: 5/70 (7%)
Ngày gia nhập: 28/12/2012
Bài gởi: 2293
Được cảm ơn: 215
[DTU33782][Trương Quốc Hảo]Manchester United : Nơi tình yêu bắt đầu


Biểu tượng cho tình yêu thực thụ không phải là hình trái tim mà là hình tròn, vì tình yêu cũng như hình tròn vậy, không có điểm bắt đầu và cũng không có kết thúc, ta chỉ biết rằng đó là dòng chảy vô tận, chẳng khi nào có thể ngừng lại...

Có người nói với tôi điều đó, từ rất lâu rồi. Tôi đã từng không tin, đã có lúc khái niệm về ‘tình yêu’ mất đi trong tôi.

Rồi cái ngày mà bầy Quỷ trở lại ngai vàng đầy huy hoàng ấy cũng đến. Con số 19 lịch sử là một mốc son chói lọi đáng tự hào, nhưng điều ý nghĩa nhất mà tôi chợt nhận ra là: Trái tim này luôn bùng cháy cho màu đỏ rực rỡ ấy, chưa bao giờ tôi hết yêu United, một tình yêu không có điểm dừng. Và phải chăng có những lúc ta tưởng như kết thúc thì lại là một khởi đầu mới.

Tình yêu bắt đầu

Tôi không nhớ United bước vào cuộc đời mình như thế nào, cũng không rõ trái tim này say mê những bước chân của bầy Quỷ từ khi nào. Chỉ biết rằng vào một buổi tối, cái buổi tối định mệnh mà dường như báo chí, TV, đang sôi sục lên với cái mà người ta gọi là ‘cuộc thư hùng’ gì đó ở ‘Nhà hát của những giấc mơ’. Có một đứa bé không hề biết về bóng đá, cũng chẳng hiểu cái ‘Nhà hát’ ấy là gì, nó chỉ đơn giản và vô tình nghe được một câu nói: “Cuối cùng HLV Alex Ferguson và các học trò đã chứng minh rằng chỉ có họ mới đủ sức chấm dứt chuỗi 49 trận bất bại của Arsenal mà thôi.” Và nó nhìn vào họ, nhìn vào ông già với nụ cười tươi rói như trẻ thơ, nhìn vào những học trò của ông, những chiến binh mang màu áo đỏ ấy. Nó tự hỏi, họ là ai?

Từ lúc ấy, nó luôn tìm mọi cách để được nhìn ngắm những đôi chân thần tiên ấy, nó luôn muốn tìm hiểu xem những con người ấy đặc biệt ra sao.

Những câu hỏi dần được giải đáp, nó biết được đội bóng kỳ diệu có vị HLV như người cha già mang bầu nhiệt huyết cháy bỏng của tuổi trẻ ấy là Manchester United, nó biết rằng đôi chân đang nhảy múa, làm mê hoặc lòng người kia là Ronaldo, không phải Ronaldo vẫn nổi tiếng trên báo đài, không phải Ronaldo được người người ca ngợi là ‘Người ngoài hành tinh’, mà chỉ là Cristiano Ronaldo của riêng Man United, là Ronaldo của riêng nó mà thôi.

 

United đã đi vào cuộc đời nó như thế, nhẹ nhàng, nhưng đầy những xúc cảm thật đặc biệt.

Chưa bao giờ nó quên được những cảm xúc, tâm trạng hỗn độn mà nó đã trải qua vào một ngày tháng Năm...Nó thấp thỏm mong đợi hàng giờ để được nhìn thấy những cái bóng áo đỏ tung hoành trong trận cầu đỉnh cao ở Moscow. Những giây phút ở cuộc đấu súng sinh tử làm nó như nghẹt thở, nó biết rằng chỉ sau vài bước chân của John Terry thì số phận của trận đấu sẽ được quyết định. Nó không đủ can đảm để dám nhìn thẳng vào màn hình, nó cảm thấy nước mắt có thể tràn ra ngay tức khắc. Rồi nước mắt nó cũng rơi, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc, trái tim nó vỡ òa trong niềm vui sướng, hân hoan vô bờ bến, nó nhận thấy những cảm giác kỳ lạ chưa từng có dâng trào. Tưởng chừng như cơ thể nhỏ bé của nó không còn đủ sức đứng vững trước dòng cảm xúc mạnh mẽ đang sôi sục lên trong nó.

Ngay lúc ấy, nó biết rằng nó yêu United, yêu màu áo đỏ kia đến nhường nào. Nó muốn hét lên rằng ‘We’re the champions’, nó muốn cả thế giới biết rằng United của nó là những vị vua vĩ đại nhất, nó muốn tất cả phải ngả mũ thán phục trước tình yêu của cuộc đời nó.

Và chính vào lúc tưởng như có thể tan ra cùng niềm hạnh phúc này, nó biết mình chẳng thể ngừng yêu United được nữa rồi. Đối với nó, ‘Thiên thần áo trắng’ mà người ta hay ví von trong những câu chuyện chẳng có nghĩa lý gì cả, vì một lẽ đơn giản, trái tim của con nhóc ấy trót yêu ‘Bầy Quỷ áo đỏ’ mất rồi.

Cho đến khi kết thúc?

Nhưng đời người không phải giấc mơ, một cô bé cũng chẳng thể nào sống mãi cùng tình yêu trong trẻo và đẹp đẽ. Vì một lẽ, cô bé rồi cũng lớn và...người mang đến tình yêu cho cô bé lại ra đi.

Thường thì người ta chẳng thế lý giải nổi người ta yêu vì cái gì, nhưng có lẽ ai cũng có thể nói được những điều mình yêu nhất ở người mình yêu.

 

 

Tôi yêu đôi chân ma thuật và ánh mắt khao khát chiến thắng của anh...

 

 

Tôi yêu United và đặc biệt yêu đôi chân ma thuật cùng ánh mắt ngạo nghễ đầy mê hoặc của anh, Cristiano Ronaldo. Nhưng anh lại ra đi để tìm kiếm những thử thách mới cho riêng mình. Tôi không oán trách anh, không ghét bỏ anh như cái cách nhiều Mancunians quay lưng lại với anh. Tôi chỉ buồn, buồn vì có lẽ anh không yêu United như cái cách mà tôi yêu, buồn vì có lẽ ngày từ đầu anh đã không thuộc về nơi này, buồn vì có lẽ trong giấc mơ của anh là màu áo trắng chứ không phải màu đỏ rực lửa như những giấc mơ của tôi. Và hơn cả, tôi buồn vì anh để lại chỗ trống quá lớn trong đội hình United, trong cả trái tim tôi.

Tôi vẫn yêu United, vẫn mừng vui khi Quỷ Đỏ giành chiến thắng, vẫn buồn khi đội bóng phải ngậm trái đắng, vẫn dõi theo bước chân đoàn quân của Sir Alex, nhưng lại thiếu đi điều gì đó.

Phải chăng những xúc cảm kỳ diệu đang rời bỏ tôi?

Khởi đầu mới.

Lại một ngày tháng năm...

Không ngọt ngào, không hạnh phúc, không vinh quang.

Một dòng nước mắt mặn chát nhưng là dòng nước mắt của tình yêu.

Mùa giải 2010-2011 là mùa giải tuyệt vời, không phải vì United đã trở lại ngôi vương của bóng đá Anh vì thực sự có rất nhiều thời điểm bầy Quỷ làm các Mancunians lo lắng, thấp thỏm, cũng không chỉ bởi United làm nên lịch sử với chiếc cúp vô địch lần thứ 19.

Với tôi còn có thứ ý nghĩa hơn rất nhiều trong mùa giải này. Vì trong những lần gục ngã, tôi vẫn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy quyết tâm nơi người cha già đáng kính của sân Old Trafford. Vì có một thế hệ chiến binh áo đỏ mới đang trưởng thành, sẵn sàng chiến đấu và mang vinh quang về đúng nơi của nó: ‘Nhà hát của những giấc mơ’.

 

Và điều tuyệt vời nhất là tôi lại được sống trong những xúc cảm mạnh mẽ mà United mang đến, cho dù đó là nỗi đau, là những giọt nước mắt. Vào đêm tháng Năm này, không giống như ba năm về trước, không phải là nụ cười rạng rỡ, không phải là niềm hạnh phúc vỡ òa mà thay vào đó là nỗi nghẹn ngào, là cảm giác nhói buốt nơi con tim...Nhưng niềm hạnh phúc lại nhen nhóm đâu đó trong con tim bé nhỏ của con nhóc ngày nào, vì một lẽ thật giản đơn: Có khi nào chặng đường vinh quang lại không có chông gai, có bao giờ tình yêu đích thực lại chẳng gặp phải trắc trở?

Lại trong một ngày tháng Năm, tôi nhận ra chưa bao giờ mình hết yêu United và đương nhiên sẽ chẳng thế ngăn bản thân yêu bầy Quỷ Đỏ nhiều hơn qua từng ngày, từng giờ, cho dù tình yêu ấy không còn ngây ngô như ngày nào nữa...Theo năm tháng, nó đã trở nên rực cháy hơn, mãnh liệt hơn và ăn sâu vào tâm hồn, trái tim, dòng máu màu đỏ này.

United trở lại với vinh quang, với con đường chông gai nhưng huy hoàng ở trước mặt, tôi tìm lại được dòng cảm xúc trào dâng khi dõi theo những đôi chân thần tiên ấy.

Một kết thúc tuyệt vời chăng? Không, là một khởi đầu mới tuyệt vời.

Có đôi lúc, ta tìm lại được tình yêu không phải từ nụ cười mà từ giọt nước mắt.

Và sau những giọt nước mắt nụ cười sẽ lại nở trên môi.

Vì với tôi, tình yêu với United cũng như một vòng tròn, trông thật giản đơn nhưng sẽ chẳng bao giờ đi hết được vòng tròn ấy.

Nếu được chọn giữa thiên đường và địa ngục, tôi sẽ bước chân vào địa ngục, bởi vì chỉ cần ở nơi ấy, tôi sẽ được vẽ tiếp vòng tròn tình yêu bất tận với Quỷ Đỏ.


༼ つ ◕_◕ ༽つ I'm so o.p. Plz neft ༼ つ ◕_◕ ༽つ

༼ つ ◕_◕ ༽つ I'm so o.p. Plz neft ༼ つ ◕_◕ ༽つ

༼ つ ◕_◕ ༽つ I'm so o.p. Plz neft ༼ つ ◕_◕ ༽つ

༼ つ ◕_◕ ༽つ I'm so o.p. Plz neft ༼ つ ◕_◕ ༽つ


 
Các thành viên đã Thank jayqh1103 vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024