Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
11/01/2015 21:01 # 1
lien7h30
Cấp độ: 22 - Kỹ năng: 10

Kinh nghiệm: 158/220 (72%)
Kĩ năng: 89/100 (89%)
Ngày gia nhập: 23/03/2013
Bài gởi: 2468
Được cảm ơn: 539
Blog Radio : Kẻ nghiện cô đơn


Blog Radio : Kẻ nghiện cô đơn

Nghiện cái gì không nghiện, sao lại nghiện cô đơn?
Cô đơn cũng giống như là thuốc lá, giống như rượu, giống coffee. Lần đầu tiên cảm thấy cô đơn, chắc chắn chỉ là một cảm giác đắng nghoét, khét lẹt và chẳng ngon lành gì.

 

Ấy vậy mà cũng có ngày, tôi chán những thứ ngọt ngào bề ngoài để tìm thấy những thứ đắng nghoét ấy – trong một góc chỉ có một mình tôi thôi.

co-don-suckhoegiadinh

Lần đầu tiên cảm thấy cô đơn, chắc chắn chỉ là một cảm giác đắng nghoét, khét lẹt 

Không biết lần đầu tiên các bạn cảm thấy cô đơn là khi nào, chắc là cũng chẳng có ai nhớ đâu nhỉ, thật là dễ dàng để nhớ nụ hôn đầu tiên, nhớ lần chia tay đầu tiên, lần đi máy bay đầu tiên, lần xa nhà đầu tiên, nhưng có ai ghi vào Nhật ký : “Hôm nay là lần đầu tiên mình cảm thấy cô đơn.” đâu.

Nếu như khi còn là một đứa trẻ chúng ta có thể dõng dạc đứng giữa lớp tuyên bố thích một bạn nào đó hay là khóc lóc bù lu bù loa tìm cha mẹ khi có người bắt nạt, tỉ tê trò chuyện với chú mèo nhỏ cả ngày hay là đơn giản mải xoay xoay khối rubic mà quên cả dòng nước mắt dỗi hờn vừa chảy. Khi bắt đầu biết cô đơn, cảm giác cô quạnh đắng ngoét khiến tôi sợ hãi.

Khi mà thay vì ngoạc mồm khóc thật to cho cả thế giới phải chú ý đến mình, tôi bắt đầu biết cách dấu nỗi buồn vào một góc chỉ có một mình. Khi thấy gia đình không còn là nơi hiểu mình nhất nữa, còn bạn bè cũng chẳng có ai giống như mình cả..

Tất nhiên là cảm giác ấy sẽ chẳng bao giờ kéo dài được lâu, tuổi trẻ với tâm trạng hừng hực khám phá thế giới, có quá nhiều thứ vui kéo tâm trí tôi theo hơn là ngồi hỏi đi hỏi lại bản thân những câu hỏi ngớ ngẩn ấy. Rồi sau đó, một ngày khi đã là một cô gái trưởng thành, bỗng nhiên tôi thấy lạc loài và ngột ngạt trong một đám đông toàn những người thân thiết.

Cuộc sống của tôi cũng không có gì gọi là thiếu thốn cả, đủ bạn để chơi, đủ người thân để chăm lo, đủ những vệ tinh để tôi cảm thấy rằng mình không ế. Nhưng thế rồi, cái con bé ngông cuồng sâu bên trong tôi vẫn cứ dẫy giụa và vẫy vùng. Lướt lướt danh bạ điện thoại để gọi cho ai đó, người thân? bạn bè? một vài anh chàng? rồi lại ngơ ngẩn tắt điện thoại đi. Không tìm được ai để nói, chi bằng cứ giữ trong lòng.

Có những thứ chỉ riêng mình biết, chỉ riêng mình hiểu trở thành tài sản cá nhân của mình.

Có ai thấy rằng, khi càng trưởng thành, con người ta lại càng khó khăn hơn để nói ra những gì mình đang nghĩ không? Vì muốn nói ra những điều đó, chúng ta sẽ phải lựa chọn biết bao nhiêu thứ. Chọn người để nói, chọn thời điểm nói, chọn cách nói, ngôn từ nói. Ôi mệt thật ! Mà lựa chọn thì bao giờ cũng có rủi ro. Lỡ như người ta không hiểu mình, lỡ người ta không giữ bí mật cho mình, lỡ người ta đưa ra những lời khuyên hay lời nhận xét làm cho mình thêm hoang mang thì sao. Vì vậy tốt nhất là mỉm cười nói rằng : “Em ổn!” rồi sau đó tìm một góc nào đó để giấu gương mặt sũng nước của mình.

Vậy nên đôi khi, tôi thích tìm tới cảm giác an toàn khi nói chuyện với một người lạ. Tìm một người không hề quen biết, sẵn sàng nghe mình nói để mà rút hết ruột gan ra chia sẻ, khi ấy ta lại được sống đúng như cái cách mình muốn, thể hiện đúng phần con người mình mà chưa ai từng thấy, rồi khi người ta đi rồi, cũng mang câu chuyện của mình đi theo, vấn đề chưa hẳn được giải quyết, chỉ có lòng là nhẹ đi mấy phần.

Thực vậy, đôi khi những người tưởng như hiểu ta quá rồi lại khiến ta ngại ngùng chia sẻ. Bởi lẽ đến chính ta đôi khi cũng không hiểu nổi mình.

Tôi nghĩ là tôi bắt đầu nghiện cảm giác một mình, thấy lủi thủi trở thành thú vui, cảm thấy sao mà mình độc lập, tự tin và tự do đến như vậy. Tôi nghĩ rằng mình đã đủ lớn và khôn ngoan và tồn tại như là một cá thể trôi nổi trong vũ trụ vậy. Không nơi bấu víu, không nơi nâng đỡ, không nơi ôm ấp, chỉ có một mình thôi. Khi một mình, cảm giác mới thỏa mãn làm sao. Nửa đêm có thể cười một mình ha hả như điên hoặc là khóc như mưa, mặt méo xệch, đầu tóc bù xù xấu xí mà chẳng sợ ai nhìn thấy cả. Rồi sau đó tôi lại thích cảm giác không ai phải lo lắng cho mình, không ai có thể chê cười mình, không ai có thể ra vẻ tốt bụng để khuyên nhủ hay động viên mình.

Bởi vì mình vốn chỉ có một mình mình thôi. Thế nhưng cô đơn cũng giống như hành trình trưởng thành, con người ta càng lớn càng lớn, càng lên cao thì càng không thể thoát khỏi cảm giác cô đơn.

33955729

Tôi nghĩ là tôi bắt đầu nghiện cảm giác một mình

Như một bài viết của Phạm Lữ Ân mà tôi rất thích : “Có những khoảng trống không phải để lấp đầy, có những thứ cô đơn không phải để ta trốn chạy, mà là để đối mặt, để chung sống hòa bình.”

Biến cô đơn thành một món ăn tôi nghiện, giống như người nghiện thuốc lá thèm được ngồi một chỗ vắng để nhìn khói bay, giống như một con nghiện rượu, xuýt xoa tìm được một chai rượu ngon vào mùa lạnh, giống như kẻ nghiện coffee được ngồi một mình thấm cái vị đắng trên môi. Nỗi cô đơn của tôi là để tôi ôm lấy xuýt xoa, để thưởng thức thật từ từ, thấy cái đắng lăn tăn đi vào giấc ngủ.

Tất nhiên, chỉ một mình tôi thôi.

 

 

Nguồn: FB Jammy



I also tend to be much more positive, energetic and happy..

Gmail: Mylien126@gmail.com


 
Các thành viên đã Thank lien7h30 vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024